Trả Lại Anh Chiếc Sừng Gấp Bội
Chương 2
Tình Yêu Không Gỉ (Chương 1) Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự: Ngôn tình Hiện đại
Hai giờ sáng, chiếc điện thoại đặt cạnh gối rung bần bật như muốn bén lửa.
Tim tôi hụt xuống một nhịp; cả người như rơi khỏi giường. Tôi run rẩy vuốt màn hình bắt máy.
“Alo? Xin hỏi có phải là người nhà của anh Trần Nghiễn Chu không?” Một giọng nữ bình tĩnh vang lên.
“Đúng! Tôi là vợ anh ấy! Anh ấy bị gì vậy?!” Giọng tôi vỡ hẳn ra. Trong đầu lập tức hiện đủ loại tình huống sinh tử: tai nạn xe, nhồi máu cơ tim, viêm ruột thừa cấp… Tay chân lạnh như băng.
“Đây là khoa cấp cứu Bệnh viện số 2. Anh Trần Nghiễn Chu hiện đang ở đây, anh ấy…”
“Anh ấy sao rồi?!” Mắt tôi tối sầm, tay bám lấy cánh tủ áo mới khỏi ngã, móng tay cào lên gỗ tạo thành tiếng ken két khó chịu.
“… Khi đo huyết áp, anh ấy có xảy ra chút mâu thuẫn với y tá.” Bên kia dừng lại vài giây như cân nhắc từ ngữ. “Không phải chuyện nghiêm trọng, nhưng tinh thần anh ấy hơi kích động, phiền chị đến một chuyến.”
Tranh cãi? Khoa cấp cứu? Đo huyết áp?
Ba chữ này chạy vòng trong đầu tôi gần ba giây mới ráp được vào nhau.
Không nguy hiểm tính mạng?
Một luồng nóng “phựt” lên từ đỉnh đầu, thiêu rụi toàn bộ cơn sợ lúc nãy.
“Anh ta chết rồi à?!” Tôi nghiến răng hỏi.
“… Chưa.” Giọng y tá hơi nghẹn lại vì thái độ của tôi.
“Chưa chết thì tốt! Chờ đấy!”
Tôi dập máy cái “cạch”, túm đại quần áo mặc vào, nhét tóc lên đại một búi rồi lao ra cửa như có khói bốc sau lưng.
Xe tôi rú lên ầm ầm giữa con đường vắng ngắt, chiếc xe cà tàng cũng chạy như hầm hố F1.
Bước vào sảnh cấp cứu, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên mũi.
Liếc một cái là thấy ngay tên chồng gần mét chín của tôi — Trần Nghiễn Chu — đứng chình ình ngay quầy phân loại, trông như một cột mốc khổng lồ.
Áo thun xám đã bạc màu, quần short thể thao, chân mang dép nhựa.
Bên cạnh là một y tá trẻ, mặt đỏ bừng, ngực phập phồng tức tối.
Còn Trần Nghiễn Chu thì giữ gương mặt nghiêm nghị, như đang giảng giải chân lý tối hậu cho nhân loại.
“Có chuyện gì vậy?!” Tôi lao tới, hơi thở còn gấp vì chạy và bực.
Cô y tá như tìm được cứu tinh, lập tức bắn liên thanh:
“Người nhà tới rồi! Vị tiên sinh này, lúc tôi đo huyết áp, tôi bảo anh ấy là ‘huyết áp cao 120, thấp 80, rất bình thường’. Nhưng anh ấy khăng khăng là tôi đo sai! Cứ bắt tôi đo lại! Tôi giải thích mãi tiêu chuẩn là như thế, anh ấy không nghe! Còn nghi ngờ máy đo của bệnh viện! Chúng tôi đang ở khoa cấp cứu, rất bận!”
Tôi hít sâu, quay sang gằn từng chữ với chồng:
“Trần. Nghiễn. Chu. Giữa đêm khuya gọi tôi tới vì chuyện này?!”
Thấy tôi, vẻ căng thẳng của anh hơi dịu đi, nhưng sự kiên định trong mắt vẫn còn nguyên.
Anh giơ cánh tay cơ bắp, chỉ vào cái băng đo huyết áp vẫn quấn trên đó, giọng cứng ngắc, đầy khí chất “nghiên cứu khoa học”:
“Cô ấy đo sai. Huyết áp của anh sao có thể là 120/80 được? Tuyệt đối không thể.”
Thái dương tôi co giật.
“Tại sao lại không thể? 120/80 hoàn toàn bình thường!”
“Chính vì bình thường nên mới đáng nghi!” Anh nhíu mày, trông như đang phân tích một bí ẩn vũ trụ.
“Tuần trước anh đi hiến máu, y tá đo cho anh, huyết áp cao của anh là 180! Rõ ràng là 180! Mới mấy ngày mà tụt xuống 120 được à? Chênh lệch thế là vô lý! Chắc chắn máy này có vấn đề, hoặc cô ta làm sai! Số liệu này không có tính khoa học!”
Không khí đột nhiên đứng hình.
Cô y tá tròn mắt, miệng há ra nhưng không nói nổi.
Còn tôi… trước mắt tối sầm, suýt nữa đổ gục.
Một cơn tuyệt vọng tràn lên, cuốn sạch mọi giận dữ lẫn adrenaline từ chuyến lái xe như đi trốn nợ.
Tôi từ từ đưa hai tay lên che mặt.
Giọng tôi lọt qua kẽ ngón tay, yếu ớt và bất lực:
“Trần Nghiễn Chu… cái xe hiến máu hôm đó… cái mà anh đứng lên… là cân đo trọng lượng… Người ta bảo anh bước lên… là để cân nặng… chứ không phải đo huyết áp… con số ‘180’ đó… là cân nặng của anh… ký… lô…”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰