Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Trả Lại Anh Chiếc Sừng Gấp Bội
Chương 1
1
Khoảnh khắc tôi phát hiện tấm vé số 4 tệ của mình trúng giải 5 triệu tệ, cũng chính là lúc một chiếc Rolls-Royce Cullinan đồ sộ lao thẳng vào xe tôi.
Cơ thể tôi bị quăng mạnh như một con búp bê vải, va đập liên hồi và bị ép chặt trong chiếc xe đang biến dạng.
Trong đau đớn đến mức không còn cảm giác, suy nghĩ duy nhất của tôi lại là:
“Không biết tiền trúng số có đủ để trả viện phí không…”
Ngay sau đó, tôi được chở thẳng vào bệnh viện.
Vết thương quá nghiêm trọng, tôi bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt (ICU).
Mơ hồ nghe thấy bác sĩ nói:
“…Xương toàn thân gãy vụn, nội tạng tổn thương, não bị chấn động nặng… chỉ có thể tiếp tục quan sát, khả năng tỉnh lại rất thấp…”
Tôi muốn nói với họ rằng tôi vẫn chưa chết đâu.
Nhưng miệng lại chẳng phát ra nổi một tiếng.
Giọng Quý Yến Lễ run run vang lên bên cạnh tôi:
“Niệm Niệm… anh xin lỗi.”
“Anh không cứu được em… Bác sĩ nói phí điều trị là 4 triệu 9…”
“4 triệu 9 đấy…”
“Anh không thể xoay nổi… Nếu em biết điều hơn thì đã không gây ra cái tai nạn đắt đỏ như vậy!”
Tôi nằm đó, im lặng nghe hắn từ đau lòng biến thành trách móc, rồi lại thành giận dữ.
Hắn đúng là như thế — thất bại gì cũng đổ lên đầu người khác.
Nhưng rõ ràng…
Tôi trúng số tận 5 triệu tệ cơ mà!
À phải rồi, hắn không biết chuyện đó.
Tôi muốn hét lên với hắn:
Tấm vé ở ngăn kéo phòng tôi! Mau đi đổi tiền!
Nhưng dù cố gắng thế nào, cổ họng vẫn trống rỗng, không bật ra âm thanh.
Tức điên lên được!
Đúng lúc tôi còn đang vùng vẫy trong sự bất lực, một giọng nữ nũng nịu vang lên:
“Xong chưa vậy anh Yến ~”
Tôi lập tức tập trung lắng nghe.
Giọng nói… có chút quen tai.
“Anh khóc cái gì chứ? Cô ta tự lái xe bừa bãi nên mới bị đâm.”
“Cảnh sát cũng nói rồi, trách nhiệm hoàn toàn là của cô ta. May là người kia chỉ bị thương nhẹ, chẳng buồn truy cứu.”
“Anh nhìn cô ta mà xem, thành thế này rồi, tiêu bao nhiêu tiền cũng vô ích thôi.”
“Chúng ta còn đống chuyện phải dùng tiền, sao phải đổ vào một kẻ tàn phế chứ?”
“Thôi nào, đi nhanh lên, trễ máy bay bây giờ.”
Một lúc sau, tôi cảm nhận được bàn tay một người đàn ông run rẩy chạm lên mặt mình.
“Niệm Niệm… xin lỗi. Đừng trách anh.”
Rồi tiếng bước chân họ xa dần, cuối cùng biến mất.
Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng máy móc vô cảm kêu đều đặn: “tít… tít…”
Có lẽ… tôi thật sự không qua khỏi.
Một nỗi oán hận âm ỉ dâng lên trong lòng.
Cả đời may mắn được một lần — cuối cùng lại để người khác hưởng.
Nếu có cơ hội sống lại, tôi sẽ…
không bao giờ mua vé số nữa…
… tất nhiên là nói vậy thôi.
Bởi vì khi mở mắt lần nữa, tôi đã quay về đúng thời điểm ấy.
Tôi bước vào tiệm vé số quen thuộc, đúng ngày đó, đúng giây phút đó.
Tấm vé 5 triệu tệ lại nằm trong tay tôi.
Và lần này…
Thứ thuộc về tôi — tôi sẽ lấy lại bằng hết.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰