2
Ta vốn biết tửu lượng của chàng chẳng cao, chỉ là trước mặt người ngoài chàng chưa từng để lộ.
Đợi đến khi tiệc tan, trời đã gần sang giờ Tý.
Tạ Trạm bước đi lảo đảo, ta vội bước tới đỡ lấy cánh tay chàng.
Hầu như toàn bộ trọng lượng của chàng đều dồn lên người ta. Hơi rượu ấm nóng phả lên cổ, xen chút hương gỗ quen thuộc khiến tim ta thoáng loạn nhịp.
“Thiếu gia, cẩn thận bậc thềm.” Ta thì thầm, cố dìu chàng về phòng.
Trăng sáng như nước. Bóng hai chúng ta kéo dài trên mặt đất bằng phẳng như thể hòa vào nhau.
Tạ Trạm bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ ngâm:
“Minh nguyệt như sương, hảo phong như thủy…”
Ta vô thức tiếp lời:
“Thanh cảnh vô hạn.”
Vừa thốt ra, ta liền muốn tự cắn lưỡi vì thất lễ.
Tạ Trạm mỉm cười nhẹ:
“Ngươi cũng biết bài từ đó?”
“Dạ… nô tỳ nghe thiếu gia ngâm vài lần nên nhớ.” Giọng ta nhỏ như gió thoảng, tim lại đập hỗn loạn.
Đột nhiên, chàng đưa tay nâng cằm ta lên, ánh mắt dưới ánh trăng khiến đầu óc ta choáng váng.
Ta nín thở.
Ngón cái của chàng khẽ vuốt lên môi ta — cái chạm nhẹ mà khiến cả người nóng bừng.
“Uyển Nhi…” chàng gọi một cái tên xa lạ.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì môi chàng đã ập xuống.
Nụ hôn nặng mùi rượu, mạnh mẽ đến mức không cho ta đường lui. Ta nhất thời hoảng loạn, quên cả vùng vẫy.
Cánh tay chàng siết eo ta, tay kia vùi vào tóc, ép ta sát vào lòng.
“Thiếu gia… người nhận nhầm rồi…” Ta thở gấp, cố nói.
Nhưng Tạ Trạm hoàn toàn không nghe. Chàng cúi người bế ta lên, bước thẳng vào phòng ngủ.
Ta hoảng sợ, không dám kêu lớn — sợ làm mất thanh danh của chàng.
Chàng đặt ta xuống giường, thân thể lập tức đổ xuống, khóa chặt ta không thể nhúc nhích.
Ta giãy vài cái liền bị chàng giữ chặt cổ tay, áp chúng lên đầu.
Nụ hôn di chuyển xuống cổ. Tay kia đã nhanh chóng tháo dải lưng áo.
“Thiếu gia… là Minh Lan…” Ta gần như khóc thành tiếng.
Tạ Trạm khựng lại. Ánh nến vàng nhạt chiếu lên đôi mắt chàng, sâu không thấy đáy.
Một lát sau, chàng khẽ nói — rất rõ ràng:
“Ta biết.”
Đêm ấy, mọi ranh giới ta giữ suốt mười lăm năm… tan thành mây khói.
3 · Tỉnh giấc mộng
Trời chưa tỏ sáng, ta đã thức dậy.
Tạ Trạm vẫn ngủ say, gương mặt tuấn tú dưới ánh bình minh hiện ra nét bình yên hiếm có.
Ta nhẹ nhàng gỡ tay chàng khỏi eo mình, cố nén cơn đau âm ỉ, vội mặc lại y phục.
Khi thu dọn giường, vệt đỏ trên đệm khiến tay ta run lập cập.
Ta nhanh chóng thay tấm trải giường mới, cuộn tấm cũ lại giấu vào tay áo.
“Minh Lan?”
Giọng chàng vang lên sau lưng khiến ta giật thót.
“Thiếu gia tỉnh rồi? Nô tỳ đi nấu nước ngay.” Ta cố giữ bình tĩnh, không dám quay lại nhìn.
“Tối qua…” chàng trầm ngâm, “ta hình như đã mơ một giấc mộng… lạ thường.”
Người ta lạnh buốt. Ta cúi đầu cười gượng:
“Thiếu gia uống nhiều nên hay mộng mị là phải. Nô tỳ sẽ sắc canh giải rượu.”
Dứt lời, ta xoay người rời đi như chạy, sợ chỉ cần đứng thêm một giây sẽ không giữ nổi bình thản.
Chàng nghĩ đêm đó chỉ là giấc mộng.
Có lẽ như thế càng tốt.
Ta chỉ là một nha hoàn — chuyện đó… cứ xem như chưa từng xảy ra.
Đến giếng thay nước, ta buông tấm vải nhuốm máu xuống làn nước lạnh.
Mặt nước gợn sóng, phản chiếu gương mặt tái nhợt của ta và dấu đỏ mờ trên cổ.
Bắt đầu từ hôm nay, ta vẫn là Minh Lan — nha hoàn giữ đúng bổn phận.
Còn Tạ Trạm… mãi mãi là thiếu gia cao cao tại thượng, người ta không thể với tới.
4 · Âm thầm giấu kín
Sau đêm đó, ta tránh mặt Tạ Trạm suốt hơn một tháng.
Hễ nghe chàng gọi, ta liền tìm cớ để nha hoàn khác thay mình hầu hạ.
Chỉ cần thấy bóng lưng chàng từ xa, ta lập tức rẽ sang lối khác.
Ta biết bản thân thật ngốc, nhưng ta không biết phải đối mặt thế nào — nhất là khi chàng nghĩ mọi chuyện chỉ là giấc mộng.
Sáng nay khi ta đang phơi y phục ngoài sân sau, cơn buồn nôn đột ngột ập đến.
Ta vịn cột, nôn khan đến xanh mặt.
“Minh Lan tỷ, sắc mặt tỷ kém quá.” Xuân Đào lo lắng chạy tới.
“Có cần mời đại phu không?”
“Không sao, chắc do ăn gì đó không hợp.” Ta miễn cưỡng cười, nhưng lòng lại dấy lên dự cảm chẳng lành.
Kinh nguyệt… trễ nửa tháng rồi…
“Minh Lan!”
Lý mụ mụ chạy vội tới:
“Thiếu gia đang chờ ngươi trong thư phòng. Lần này đừng tìm cách trốn nữa.”
Ta mím môi, biết không thể tránh mãi.
Sắp xếp y phục lại chỉnh tề, ta bước tới thư phòng.
Đẩy cửa, ta thấy chàng đứng tựa bên cửa sổ, dáng người thẳng tắp, khí độ lạnh nhạt mà cao quý.
Ánh nắng ban mai rọi xuống, khiến chàng như được bao phủ bởi một tầng hào quang.
“Thiếu gia gọi nô tỳ?” Ta cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gió cũng có thể cuốn đi.
Chương 3: https://truyenchumienphi.xyz/chuong/tinh-vuong-trong-tui-huong/46/chuong-3
Màn Kịch Tái Hôn (Chương 1)
Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự:
Hiện đại
1
Chiếc cốc sứ hình con thỏ màu hồng trong tay tôi sáng đến mức chói mắt.
Lớp men bóng loáng phản chiếu ánh đèn, con thỏ nhe hàm răng cửa đỏ choét, vẻ ngây ngô ngốc nghếch nổi bật giữa không gian tràn ngập những cuốn sách ngoại văn bìa mạ vàng mang mùi mực cũ.
Nó chẳng ăn khớp với nơi này chút nào.
Giống như một đứa trẻ đi lạc bước vào thế giới của người lớn—vừa lạc lõng, vừa chướng mắt.
Tôi cầm chiếc cốc, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc.
Hứa Vân Đình ngước mắt khỏi tờ báo tài chính. Trong ánh nhìn ấy lóe lên một tia sáng khó nhận ra, rồi lập tức bị che lấp bởi vẻ lạnh nhạt thành thói quen.
Hắn đặt tờ báo xuống, day trán—một hành động tưởng như mệt mỏi, nhưng lại mang cảm giác cố ý, như thể được luyện tập để tỏ ra bất đắc dĩ.
“Điền Vân, vì em anh đã cắt đứt với cô ta rồi. Em còn muốn gì nữa?”
Giọng hắn trầm, mang theo vẻ bức xúc mà hắn đã lặp đi lặp lại nhiều lần. Hắn nói như thể mình là n ạ n nhân, còn tôi là kẻ vô lý đến đáng trách.
Vì tôi…
Ngực tôi như bị kim châm—rất nhỏ, nhưng sắc lạnh và buốt sâu.
Cảm giác nghẹn lại quen thuộc bò lên từ đáy dạ dày, kéo căng đến tận cổ.
Tôi nhìn hắn. Nhìn gương mặt mà tôi đã yêu mười năm, giờ đây xa lạ đến lạnh người.
Đôi bàn tay từng nhẹ nhàng vuốt lên chân mày tôi, cũng chính là đôi tay đã gõ nên những lời lẽ yêu đương nóng bỏng và trần trụi gửi cho một người đàn bà khác.
Nhưng tôi không còn như ba tháng trước.
Không khóc lóc, không hét lên, cũng không điên cuồng đập phá.
Tôi chỉ nâng chiếc cốc lên, ánh mắt điềm tĩnh đến kỳ lạ.
“Em không muốn gì cả.” Giọng tôi bình thản đến mức hoàn hảo. “Chỉ là khi dọn tủ sách, em thấy nó nên hỏi anh một câu. Chiếc cốc này còn cần nữa không?”
Tôi dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp như một người vợ tiết kiệm đang xử lý đồ đạc trong nhà:
“Để đây cũng chỉ bám bụi.”
Hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt lướt qua gương mặt tôi, tìm kiếm một dấu hiệu quen thuộc của sự kích động. Nhưng thứ hắn thấy chỉ là mặt hồ phẳng lặng.
“Chỉ là cái cốc thôi.” Hắn phẩy tay, nhấc lại tờ báo.
Tiếng giấy sột soạt vang lên giòn tan, như đang xua đuổi một thứ phiền phức nhỏ nhoi.
“Không thích thì vứt đi. Chuyện nhỏ như vậy không cần hỏi anh.”
Chuyện nhỏ…
Đúng, với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng tôi thì nhớ rất rõ cái blog được hắn khóa hai lớp.
Cái blog mà hắn tin tôi sẽ không bao giờ tìm thấy.
Trong đó:
– hắn gọi cô ta là “bé thỏ của anh”,
– hắn viết về dáng vẻ nũng nịu của cô ta khi tặng chiếc cốc này,
– hắn bảo nước cô ta uống cũng ngọt,
– và hắn quý cái cốc như trân trọng mối tình “thuần khiết và mãnh liệt” giữa họ.
Tình yêu hắn dành cho cô ta chưa từng là chuyện nhỏ.
Tôi siết nhẹ quai cốc. Đốt ngón tay trắng bệch, nhưng gương mặt vẫn bình thản.
“Được.”
Chỉ một chữ, nhưng lại khiến hắn một lần nữa ngẩng đầu. Ánh nhìn lộ rõ sự nghi hoặc.
Có lẽ hắn tưởng tôi sẽ hét, sẽ khóc lóc, sẽ chất vấn.
Đó mới là Điền Vân mà hắn quen.
Là người phụ nữ hắn tin rằng có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
Chứ không phải tôi của lúc này—lặng như nước sâu.
Tôi không nhìn hắn nữa. Quay người rời khỏi phòng làm việc.
Tôi cảm nhận được ánh mắt hắn đâm vào lưng mình, nặng nề như muốn xuyên thủng.
Tôi không ném chiếc cốc vào thùng rác ngoài hành lang.
Tôi mang nó vào bếp.
Nước máy chảy xối xả lên thành cốc.
Dưới lớp nước trong veo, con thỏ hồng càng thêm rực rỡ.