Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tình Địch Mỗi Ngày Đều Muốn "Làm" Tôi
Chương 1
1
Cơn đau đầu sau say rượu vừa nặng nề vừa đặc quánh, như có ai dùng búa tạ nện vào thái dương. Tôi cố gắng mở mắt, ánh sáng buổi sớm đập thẳng vào mắt sắc như lưỡi cưa, khiến tôi phải nheo lại. Đùi tôi bị thứ gì đó cứng rắn chèn vào, khó chịu đến phát cáu.
Trần nhà lạ hoắc, đèn chùm cũng xa lạ, thậm chí hương hoa dành dành phảng phất trong không khí càng khác xa căn hộ bừa bộn vốn dĩ của tôi.
Một dự cảm tồi tệ đến mức còn vượt qua cả cơn buồn nôn ập lên, xoắn chặt dạ dày tôi.
Cả người tôi cứng đờ lại. Vùng eo nhói lên kiểu đau nhức lạ lẫm đến mức khiến tôi lạnh cả sống lưng. Tôi quay đầu, đập vào mắt là một gương mặt nam với đường nét sắc sảo và sống mũi cao thẳng.
Lục. Dã.
Trong đầu tôi vang một tiếng “boong” cực lớn, còn chấn động hơn cả lượng rượu đã dốc vào tối qua. Những mảnh ký ức đứt đoạn bắn loạn xạ trong đầu tôi.
Khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Thiệu Hàn, đôi tay thon dài lướt trên phím đàn… rồi anh ta nâng ly, nụ cười mềm mại như nước, nhưng câu nói thì sắc như dao:
“Xin thông báo, tôi đã đính hôn và sắp ra nước ngoài.”
Đính hôn.
Tôi đã theo đuổi anh ta bao lâu rồi? Từ cái hôm anh diễn bản Ánh Trăng trong một rạp nhỏ cũ nát, tôi ngồi ở hàng cuối, bị từng tiếng đàn trong trẻo đánh gục ngay tại chỗ.
Tôi bỏ tiền như nước, tặng hoa, đặt kín suất biểu diễn chỉ mong anh nhìn tôi một lần. Cuối cùng thì sao? Tất cả bị ném xuống vực sâu bởi cái tên Lục Dã đáng nguyền rủa này.
“Hổ báo nhỉ?” Lục Dã từng mỉa mai tôi ngay tại tiệc mừng sau buổi diễn của Thiệu Hàn, chẳng thèm che giấu vẻ khinh khỉnh.
“Hahaha! Một cô nàng trọc phú bán lẩu sa tế mà cũng đòi đuổi theo Thiệu Hàn à?” Ánh mắt anh ta lia qua bộ đồ hàng hiệu tôi cố tình chuẩn bị, cứ như đang nhìn miếng giẻ lau vứt xó.
Không xứng? Mẹ nó, tôi biết thừa là không xứng! Nhưng nếu trái tim biết nghe lời, thì tôi – Trình Mãnh – sao lại thành ra cái dạng thê thảm này?
Tối qua tôi xác định uống cho quên đời. Tin Thiệu Hàn đính hôn như con dao xoáy liên tục vào tim tôi.
Trớ trêu thay, ở cửa toilet quán bar tôi lại va ngay phải Lục Dã – mặt mày cũng đen sì. Hẳn hắn cũng bị tin đó quật cho một cú. Tình địch chạm mặt, theo logic thì phải choảng nhau một trận mới đúng.
Nhưng cuối cùng…
Có thể là do ánh đèn quái quỷ chiếu mờ cả mắt tôi, hoặc do cái chai “Nước của Tử Thần” nằm trên quầy nặng đô quá mức…
Hai đứa tôi lại ngồi chung bàn. Uống. Ồ ạt uống. Hết chai này đến chai khác như hai con sói ngu đang cắn xé nhau bằng rượu.
Tôi chửi Thiệu Hàn mù, chửi Lục Dã ngốc, chửi cả thế giới. Chửi đến mức lưỡi tê rần, tiếng nói không còn rõ, chỉ còn ánh rượu phản chiếu đáy ly.
Sau đó nữa… tịt. Một khoảng tối đặc quánh.
Và hiện tại, tôi đang nằm trên giường nhà Lục Dã.
Vùng eo và chỗ “đáng xấu hổ” của tôi đau đến mức từng nhịp tim đều như nhắc:
“Tối qua chắc chắn có chuyện tồi tệ tận cùng đã xảy ra.”
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt thật!
Cơn giận từ đâu bốc lên dữ dội, nóng bừng tới đỏ cả mắt.
Tôi lại… cùng với Lục Dã — cái tên trí thức rởm luôn nhìn tôi như cặn đáy ly — lăn giường?
So với giết tôi còn tệ hơn!
2
Tôi gần như bật dậy, nhưng động tác quá mạnh khiến cơ bắp đau nhói, buộc tôi phải hít một hơi lạnh.
Chăn trượt xuống, lộ ra thân trên trần trụi của Lục Dã.
Anh ta có lẽ bị động tĩnh của tôi đánh thức. Hàng mày khẽ nhíu, lông mi run run vài cái rồi từ từ mở mắt…
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰