Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Phía Sau Cánh Cửa Không Có Ánh Trăng
Chương 1
1
“Em gái đừng sợ! Mấy anh chỉ muốn ‘ban phúc’ cho em thôi!”
Âm thanh vải bị xé toạc rợn người vang lên, hòa cùng tiếng cười khả ố và mùi rượu trắng rẻ tiền nồng nặc, đồng loạt ập vào tai tôi.
Bảy tám gã đàn ông say bí tỉ ghì chặt tôi xuống mặt bàn, mặt gỗ thô ráp cọ vào lưng khiến tôi rát buốt.
Một tên miệng sún cười ngoác tận mang tai, hơi thở hôi hám phả thẳng vào mặt tôi, còn bàn tay hắn thì thô bạo lùa vào cổ áo.
Những tên khác thì la hét cổ vũ, xô đẩy nhau, cả căn phòng chứa đồ chật hẹp tràn ngập thứ náo động kinh tởm.
Tôi vùng vẫy điên cuồng, gào thét cầu cứu, nhưng tiếng nhạc ầm ĩ từ tiệc bên ngoài át hết mọi âm thanh. Dù tôi có hét đến đứt hơi cũng chẳng ai nghe.
Một chiếc giày dưới chân tôi chẳng biết rơi mất khi nào. Lại có kẻ b i ế n t h á i còn cúi xuống liếm lên chân tôi.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, tôi dồn toàn bộ sức lực đạp mạnh một cú. Tên đàn ông bị hất ngã xuống đất, nhưng hắn lại bật dậy, mặt càng thêm đê tiện, lao về phía tôi.
“Con k h ố n ranh ma, được đấy! Anh thích!”
Tôi hoảng loạn đến cực điểm, ánh mắt vô thức tìm về bóng người đứng khuất ở cửa — Chu Kế Tông, bạn trai của tôi.
Tôi vươn tay về phía anh như nắm được chiếc phao cứu sinh.
“Chu Kế Tông! Cứu em với!”
Nhưng anh ta chỉ đứng đó một giây — rồi lạnh lùng quay lưng, đóng sập cửa bỏ đi.
“Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười chói tai của đám đàn ông vang dội.
“Bạn trai mày còn bỏ chạy! Mày chống cự làm cái gì nữa!”
Những bàn tay đầy lông, những khuôn mặt sần sùi dí sát vào tôi.
“Đồ tạo nghiệp! Thả con dâu tôi ra!”
Bố mẹ Chu Kế Tông bất ngờ xông vào. Bố anh cầm cây cuốc trong phòng đập dọa khiến đám đàn ông hoảng sợ bỏ chạy. Mẹ anh cởi áo khoác trùm lên người tôi, ôm lấy cơ thể đang run lẩy bẩy.
“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ! Là lỗi của dì… dì không bảo vệ được con! Không sao rồi, không sao nữa.”
Cơn ác mộng cuối cùng cũng dứt. Bao tủi hờn bị dồn nén vỡ òa, tôi bật khóc nức nở.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Mẹ, mẹ khỏi phải lo cho cô ta.”
Giọng nói ấy như kim châm xuyên thẳng vào tim tôi.
Chu Kế Tông đứng ngay trước mặt, mũi giày da chỉ cách mặt tôi vài chục centimet, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Có phải bị gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị sờ soạng mấy cái thôi mà.”
Anh ta ngồi xổm xuống, giọng nhàn nhạt như nói chuyện phiếm.
“Không muốn bị đụng chạm thì đẩy ra chứ? Tôi thấy vừa rồi cô còn hét lên… sung s ư ớ n g lắm mà.”
2
Toàn thân tôi như đông cứng. Máu trong người vừa sôi lên, rồi đột ngột lạnh toát.
Những vết xước trên lưng bị mồ hôi lạnh thấm vào đau nhói. Cổ áo vẫn còn rách toạc, mùi bẩn thỉu từ đám đàn ông đó dường như vẫn bám trên da thịt.
Nhưng câu nói của Chu Kế Tông… còn bẩn hơn cả những bàn tay từng chạm vào tôi.
“Chu Kế Tông…” Tôi run rẩy lên tiếng, “khi nãy sao anh lại…”
“Tại sao đóng cửa à?” Anh ta cắt ngang, khóe môi cong lên đầy châm chọc.
“Tôi không đóng cửa thì để cả làng này nhìn thấy bạn gái tôi bị đè lên bàn lột váy à? Khương Nguyệt Hòa, cô muốn dìm tôi xuống bùn đến thế?”
Anh ta đá nhẹ vào chiếc giày cao gót của tôi nằm dưới đất.
“Cô mặc cái váy ngắn cũn cỡn như thế, lượn lờ khắp bàn tiệc khoe cặp đùi trắng bóc. Lũ đàn ông đó không xông vào mới lạ. Tôi đã bảo đừng mặc rồi, cô không nghe. Bây giờ lại bày đặt khóc lóc, đáng thương cái gì?”
“Tôi không nghe?”
Khi con người ta bị xúc phạm đến tận cùng, người ta có thể bật cười.
Đây là lần đầu tôi về quê anh làm phù dâu, tôi không rành, cũng không chuẩn bị trang phục.
Tôi vốn mặc đồ thể thao, không mang theo váy vóc.
Chính chị gái Chu Kế Tông — Chu Kế Lễ — đã mượn cho tôi một chiếc váy của em họ nhà trai.
Vải voan mỏng, xuyên thấu, vừa ít vừa ngắn. Tôi cao 1m69, mặc vào chỉ vừa che quá mông.
Tôi ngước nhìn Chu Kế Tông, trong mắt chất đầy tủi nhục.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰