Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Cảm Ơn Anh Đã Rời Đi Trước Khi Tôi Phát Tài
Chương 1
Vào đúng ngày sinh nhật, người bạn trai quen nhau năm năm của tôi mở miệng nói chia tay.
Tôi đáp một chữ: “Được.”
Sáng hôm sau, anh ta liền đăng lên vòng bạn bè một tấm ảnh cực kỳ chói mắt.
Trong ảnh, anh ta và tiểu tam ngồi trong chiếc BMW mới cứng, tay cầm giấy đăng ký kết hôn, hai người nghiêng đầu tạo dáng trái tim, cười ngọt như kem.
Chú thích: “Từ hôm nay, cuộc đời mới bắt đầu!”
Tôi nhìn mà chỉ bật ra một tiếng cười lạnh.
Mở app ngân hàng, tôi bắt đầu đếm ngược từng chữ số trong tài khoản: đơn vị, chục, trăm, ngàn, chục ngàn, trăm ngàn… rồi đến triệu.
1
Sinh nhật tuổi 29, tôi vừa nhận được tin vui lớn muốn chia sẻ với bạn trai — Bạch Xuyên — thì anh ta lại nhìn tôi bằng gương mặt vô cảm:
“Nhiễm Nhiễm, mình chia tay đi.”
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm. Tôi nhìn anh ta, im lặng.
“Tiền thuê nhà tháng này đến hạn rồi, còn mấy món đồ nội thất với đồ điện trước đây tụi mình mua chung… em cứ giữ lại mà dùng. Anh chỉ mang laptop và vài bộ đồ đi thôi.”
Giọng điệu hào phóng như thể đang ban ơn.
Tôi bật cười.
Nội thất?
Ý anh ta nói cái bàn game lung lay sắp gãy hay cái quạt điện rụng đầu xoay từ hồi nào?
Có lẽ nét cười nhạo của tôi rõ quá nên mặt Bạch Xuyên hơi cứng lại.
“À, còn cái thẻ dùng chung đứng tên em… tiền trong đó, em cứ giữ.”
Tôi nhíu mày.
Thời gian đầu, hai đứa thỏa thuận mỗi tháng trích nửa lương bỏ vào thẻ chung lo sinh hoạt. Nhưng anh ta làm sales, lương cứng thấp, thành tích thì lẹt đẹt vì tính sĩ diện, không chịu cúi mình nịnh khách.
Tháng nào anh ta cũng đứng cuối danh sách, tiền kiếm được chẳng đáng bao nhiêu. Cuối cùng vẫn là tôi phải bù vào để chi tiêu ổn định.
Sau này nhờ có cái mặt thư sinh “lạnh lùng, chảnh nhẹ” mà bắt đầu câu kéo được vài khách, thu nhập khá lên chút. Nhưng đời sống anh ta cũng đòi hỏi cao hơn — thích tiêu thì tiêu, sạch thẻ thì lại để tôi lo.
Tháng này có đến cuối chưa?
Trong thẻ có cọng lông nào đâu?
Đến tiền đi chợ sáng mai cũng không đủ.
Mà anh ta nói để lại cho tôi?
Tôi thở dài, dằn cơn giận xuống, nhìn thẳng:
“Anh không có gì muốn giải thích sao?”
Bạch Xuyên giật mình, ánh mắt chao đảo, rồi lập tức làm bộ khổ sở:
“Đừng như vậy mà… Anh biết em buồn. Anh cũng khó xử, nhưng… tình cảm đâu thể cưỡng ép? Chia tay sớm, là tốt cho tương lai của hai đứa. Anh không muốn để em theo anh chịu cực…”
Hay thật.
Có lẽ… anh ta mệt mỏi rồi.
Nên mới chọn kết thúc mối quan hệ dài năm năm.
Tôi khẽ cúi mắt, định mở miệng chia sẻ tin vui kia thì điện thoại reo lên.
Số lạ.
Bạch Xuyên nhìn thấy liền biến sắc, giọng gấp gáp:
“Đừng nghe! Chắc quảng cáo thôi, Nhiễm Nhiễm, đừng nghe số lạ!”
Phản ứng đó… không bình thường.
Tim tôi hẫng một nhịp.
Linh cảm phụ nữ mách bảo — rất không đơn giản.
Tôi ấn nghe, bật loa ngoài.
“Alo, cho hỏi là Tô Tiểu Nhiễm phải không?”
Giọng phụ nữ.
Bạch Xuyên bật phắt dậy, định giật điện thoại, nhưng tôi né kịp.
“Tôi đây.”
Tay hơi run, nhưng trong đầu tôi gần như đã đoán được tất cả.
“Ờ… tôi là bạn gái của Bạch Xuyên. Anh ấy đang ở chỗ cô à? Nhắn anh ấy về sớm nhé, tôi nấu cơm xong đợi mãi rồi.”
Cô ta nói một mạch, rồi cúp luôn không cần nghe đáp lại.
Trong phòng im đến mức nghe rõ tiếng giọt nước nhỏ xuống lòng tôi.
Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà, hít sâu vài hơi, cố nuốt ngược cảm xúc vào trong.
Một lúc sau, tôi quay sang nhìn người đàn ông đang chết trân bên cạnh:
“Bạn gái anh.
Vậy em là gì?”
“Nhiễm Nhiễm, xin lỗi… Anh không muốn thế… nhưng chuyện tình cảm, anh đâu điều khiển được…”
Anh ta lấy tay ôm mặt, ra vẻ day dứt, khổ sở.
Lúc gặp chuyện, Bạch Xuyên luôn như thế — chôn đầu, trốn tránh, hy vọng không ai nhìn thấy.
Trước kia mỗi lần như vậy, tôi đều kiên nhẫn vỗ về, nói lý, rồi đứng ra giải quyết giúp anh.
Nhưng lần này…
Tôi sẽ không tiếp tục tự rút cạn lòng mình vì anh ta nữa.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰