Cái Giá Của Giấc Mộng Hào Môn
Chương 2
Kẻ Đào Mỏ Và Cái Kết (Chương 1) Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự: Ngôn tình Hiện đại
Mỗi tháng ba mẹ cho tôi tám triệu để chi tiêu.
Bạn trai lại bảo tôi tiêu xài hoang phí, cần phải “quản lý tài chính” lại cho đúng.
Anh ta nói sau này tôi phải giao toàn bộ tiền sinh hoạt cho anh giữ.
Một nửa anh sẽ “giúp tôi tiết kiệm”, nửa còn lại thì mở Thanh toán thân mật để tôi dùng.
Tôi đã đồng ý.
Thế nhưng hôm tôi dùng Thanh toán thân mật để mua một chiếc váy liền thân, anh ta lập tức gọi đến mắng xối xả:
“Mẹ tôi cả đời không mặc nổi cái áo trên trăm tệ, còn cô thì sao?! Cái váy rách nát này hơn một nghìn!”
“Trả lại ngay! Không thì tôi khóa luôn cái Thanh toán thân mật!”
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Mẹ anh ấy chưa từng mua hàng đắt tiền thì liên quan gì đến tôi?
Tôi có dùng tiền của anh đâu.
1
Sinh nhật tôi, tôi rủ vài người bạn thân đi ăn.
Đến lúc gần tính tiền, bạn trai tôi ợ một tiếng, rồi ngả lưng vào ghế, chỉ tôi:
“Em đi thanh toán đi, dùng cái Thanh toán thân mật anh mở cho em đó.”
Tôi khựng lại.
Hôm nay vốn là tiệc tôi mời, anh nói tôi thanh toán thì không sao, nhưng câu “dùng cái thanh toán thân mật anh mở cho em” nghe rất… chướng tai.
Dù khó chịu, tôi vẫn đứng dậy cầm điện thoại ra quầy.
Cửa phòng không đóng hẳn, còn hở một khe.
Khi tôi quay lại thì nghe tiếng nói chuyện bên trong.
Bạn cùng phòng – Kim Lộ Lộ nói:
“Anh đối xử với Hạ Nhiên tốt ghê, còn mở Thanh toán thân mật cho cô ấy nữa.”
Anh ta bật cười hai tiếng:
“Bạn gái anh mà, không cưng thì cưng ai?”
Tim tôi siết lại.
Giọng điệu đó — hệt như tôi đang xài tiền của anh ta.
Trong khi cái Thanh toán thân mật đó là mở từ chính tiền của tôi.
Trước đó, anh ta còn bảo tôi tiêu xài quá độ, cần tiết chế lại.
Tôi đã nghi hoặc hỏi:
“Nhưng ba mẹ cho em tám triệu mỗi tháng, em đâu cần tiết kiệm làm gì.”
Nghe vậy mặt anh ta thoáng méo mó, ngừng vài giây rồi nói:
“Nhưng em cũng không thể tiêu hoang như thế! Ba mẹ kiếm tiền cực khổ, em không nghĩ cho họ sao?”
“Đúng là con một nên chẳng biết thương ba mẹ!”
Lời nói khiến tôi chạnh lòng, nhưng cũng tự nhủ anh ta nói đúng — tôi tiêu tiền không có kế hoạch thật.
Sau đó anh đưa ra đề nghị:
“Vậy thế này đi. Em đưa hết tiền cho anh giữ. Anh sẽ mở cho em hạn mức bốn triệu trên Thanh toán thân mật.
Còn bốn triệu anh giữ giúp em, để em khỏi tiêu bừa bãi.”
Tôi vốn đang định tiết kiệm tiền để mua quà cho mẹ, nhưng nếu tự cầm tiền tôi chắc lại tiêu sạch…
Nên tôi đồng ý để anh giữ hộ.
Chỉ là — anh chưa bao giờ nói với ai rằng tiền đó là của tôi.
Trong mắt người ngoài chắc họ nghĩ tôi được bao nuôi.
Tôi đẩy cửa bước vào, mặt lạnh tanh.
Anh ta vừa thấy tôi thì lập tức im bặt.
Bữa sinh nhật vẫn còn đông người, tôi không muốn cãi vã ngay tại đó.
Đợi mọi người về hết, tôi mới hỏi:
“Sao anh không nói rõ với mọi người là tiền trong Thanh toán thân mật là của em?”
“Nghe như em đang tiêu tiền của anh vậy.”
Anh ta cười gượng:
“Trời ơi, em tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt vậy sao…”
“Anh đâu để ý tới mấy chuyện đó. Nhưng nếu em đã thấy khó chịu thì lần sau anh nói rõ, được chưa?”
Giọng điệu chẳng có chút thành ý nào, cứ như tôi đang làm phiền anh.
Thấy tôi vẫn không vui, anh ta kéo tay tôi:
“Bé cưng, chuyện nhỏ xíu này mà giận nữa à?”
“Anh xin lỗi mà. Nếu em muốn, anh gọi điện giải thích cho từng đứa bạn em luôn nha?”
Anh ta làm bộ lấy điện thoại ra gọi.
Tôi giơ tay chặn lại:
“Thôi khỏi…”
Anh ta liền nắm tay tôi, cười lấy lòng:
“Vậy không giận anh nữa nha?”
Tôi gật đại cho xong.
Dù sao chẳng lẽ để anh ta gọi từng người chỉ để nói một chuyện như vậy?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰