Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phát Hiện Chồng Ngoại Tình, Tôi Trở Về Làm Thiên Kim Tiểu Thư

Chương 2



Trà Xanh Tâm Cơ Full (Chương 1) Truyện siêu hay

📌 Thể loại tương tự: Ngôn tình Hiện đại

Là một “trà xanh tâm cơ” bị cả mạng mắng chửi, chồng tôi lại là diễn viên hạng A nổi tiếng đang lên.

Thực tế thì—tôi đã bỏ ra năm mươi nghìn tệ để “mua” anh ấy về.

Khi anh ấy rơi xuống đáy sự nghiệp, tôi là người dang tay giúp. Điều kiện duy nhất: phải kết hôn với tôi.

Sau này, chúng tôi tham gia một chương trình thực tế dành cho các cặp đôi cùng đi du lịch.

Nhưng chương trình cắt dựng quá ác liệt, biến tôi thành một bà hoàng đỏng đảnh, còn bình luận thì toàn la ó đòi anh ly hôn tôi. Một tiểu hoa mới nổi còn công khai nói sẽ “mãi chờ” anh ấy.

Cả mạng đợi ngày tôi bị vả mặt.

Nhưng tôi thì đang chùm chăn cười sung sướng.

Vì họ đâu biết một chuyện… tôi với anh ấy đã ký hợp đồng tiền hôn nhân.

Nếu ly hôn, anh ấy phải ra đi tay trắng.

1

Khi tôi và Lục Vận Xuyên đến điểm quay, các cặp đôi khác đều có mặt gần hết.

Máy quay xoay qua—đúng lúc bắt được cảnh tôi cầm cây kem, đeo túi mini, tung tăng đi trước.

Còn Lục Vận Xuyên thì mỗi tay kéo một vali khổng lồ, trên đầu còn vắt thêm cái nón rộng vành to như cái chậu của tôi.

Bình luận lập tức nổ tung:

“Trời ơi, sáng sớm ăn kem! Không lạnh chết à?”

“Nhìn kìa, hai cái vali to như núi là đồ của con Lương Du Du kia chứ đâu!”

“Show cấm mang trợ lý, thế là bà này ép chồng làm cu li full-time.”

“Cặp này cưới nhau vì cái gì vậy? Lương Du Du bỏ bùa hả?”

Tôi đã quen cảnh bị chửi.

Là “hotgirl mạng tâm cơ” bị thiên hạ ghét cay ghét đắng, chuyện tôi dựa hơi để cưới ảnh đế hạng A luôn là đề tài mỉa mai yêu thích của cư dân mạng.

Mỗi lần chúng tôi cùng lên hình, màn hình bình luận như bị đổ tro.

Ai cũng tiếc cho một “đóa cao sơn chi hoa” như Lục Vận Xuyên lại bị tôi “trói” mất.

Đúng vậy.

Tôi chính là “ác phụ” mà họ nói—người bắt ảnh đế làm người hầu khuân vác.

Vừa đặt xong hành lý, một giọng nói quen thuộc vang lên. Thiệu Nguyệt tươi cười bước lại:

“Du Du, lâu quá mới gặp.”

Tôi cười xã giao:

“Thú thật với cậu, tôi chẳng muốn gặp cậu chút nào.”

Thiệu Nguyệt và chồng là Tưởng Vi là cặp đôi vàng trong giới—yêu nhau đẹp, sự nghiệp đẹp, danh tiếng cũng đẹp.

Cặp đôi chủ lực của cả mùa show.

Còn tôi… thì chẳng ưa gì cô ta.

Bị tôi móc nhẹ mà cô ta vẫn tỏ ra thân thiện, quay sang Lục Vận Xuyên giọng ngọt ngào:

“Vận Xuyên, rảnh thì ghé nhà chị ăn cơm nhé. Hy Hy nhớ em lắm đó.”

Phùng Hy—em họ của Thiệu Nguyệt.

Dựa hơi chị là ảnh hậu, vừa debut đã có vai nữ chính.

Cô ta từng không ít lần ám chỉ tình cảm với Lục Vận Xuyên.

Lục Vận Xuyên mỉm cười, lịch sự đáp:

“Nếu Du Du rảnh, anh sẽ đưa cô ấy đến.”

Vừa lễ độ, vừa giữ khoảng cách không chê vào đâu được.

Bình luận livestream lập tức hú hét:

“Trời ơi chuẩn đàn ông mẫu mực!”

“Dù anh vụng trộm tôi cũng không nỡ trách anh!”

“Lương Du Du ăn của Lục ca bao nhiêu tiền vậy???”

2

Nói thật thì… giữa tôi và Lục Vận Xuyên, đúng là có khoản nợ tiền bạc.

Năm anh ấy vừa tốt nghiệp, vì chuyện gia đình cần gấp một số tiền lớn.

Tôi vét sạch năm mươi nghìn tiền tiết kiệm để giúp anh vượt qua cửa ải ấy—điều kiện duy nhất:

Phải kết hôn với tôi.

Hôm đăng ký kết hôn về, Lục Vận Xuyên cao ráo, gương mặt đẹp trai trắng trẻo nhưng hơi tái, môi mím chặt.

Nhìn nhau vài giây, tôi hỏi thẳng:

“Anh không lên sao?”

Anh nhíu mày:

“Lên gì?”

“Tôi chứ còn gì nữa.”

Một câu trần trụi đến mức khiến anh ấy nghẹn lời.

Đứng sững hồi lâu, cuối cùng anh cũng đưa tay ra, có chút lóng ngóng kéo khóa váy tôi xuống.

Đêm đó… ánh đèn nhấp nháy đến cả buổi.

Anh nghiêm túc đến mức tôi tưởng anh đang làm bài thi, còn đôi tai đỏ ửng như muốn bốc cháy.

Sau này, chúng tôi không làm thêm lần nào nữa—nhưng đôi khi hình ảnh đêm đó vẫn hiện lên trong giấc mơ của tôi.

Năm năm kết hôn, Lục Vận Xuyên đối xử với tôi rất chu đáo.

Dù tôi biết rõ anh không thích tôi… nhưng không có gì để chê trách.

Trên đường đến điểm quay đầu tiên, tôi tựa vào vai anh ngủ suốt.

Còn bình luận thì chửi tôi suốt cả đoạn đường.

Điểm đến đầu tiên là thành phố ven biển gần đó.

Chương trình đặt một biệt thự hướng biển cho các cặp đôi.

Lúc vào phòng, Lục Vận Xuyên chủ động mở vali, sắp xếp đồ.

Đến túi đồ lót thì anh khựng lại, quay sang nói:

“Cái này… em tự làm đi.”

Tôi cố ý trêu:

“Dù sao tối nay ngủ chung giường mà, anh làm quen trước cũng tốt.”

Tai anh lập tức đỏ bừng.

Tôi cười đến không khép nổi miệng.

Nhưng cười rồi… lòng lại có chút chua xót.

Năm năm kết hôn, số lần chúng tôi ngủ chung chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu không nhờ bản hợp đồng tiền hôn nhân mà tôi ép anh ký—

Ly hôn thì ra đi tay trắng—

Thì có lẽ, Lục Vận Xuyên đã rời khỏi cuộc đời tôi từ rất lâu rồi.

Chứ đâu cần phải miễn cưỡng quay show… rồi vẫn phải nằm chung giường với tôi.



Bình luận