Người thứ ba kia không ai khác, lại chính là cô học muội mà trước đây tôi từng hết lòng giúp đỡ.
Lúc cô ta thiếu tiền đóng học, tôi đứng ra quyên góp giúp.
Khi cô ta bị gã đàn ông tồi lừa tình, tôi một mình đến tận nơi cảnh cáo hắn.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Người n g o ạ i tình với Lục Lệ Thành… lại là cô ta sao?
Tức giận dâng trào, tôi tát thẳng vào mặt cô ta một cái nảy lửa.
“Tô Ánh Nguyệt, cô khiến tôi buồn nôn!”
Lục Lệ Thành lập tức lao đến bảo vệ cô ta, đau lòng như thể người bị đánh là bảo vật của anh ta.
“Lâm Thanh Vi, nhìn lại bộ dạng điên khùng của cô xem! Cô có điểm nào sánh được với Ánh Nguyệt?”
Dứt lời, anh ta còn thẳng tay đẩy tôi một cú. Gáy tôi va mạnh vào lan can, máu lập tức loang đỏ cả nền gạch.
Khi tôi mở mắt lại, tôi đã quay về đúng thời điểm mẹ chồng lấy cái c h ế t ra ép Lục Lệ Thành ở kiếp trước.
2
“Thanh Vi, em khuyên mẹ giúp anh với!”
Lục Lệ Thành nhìn tôi đầy mong đợi.
Khuyên ư? Khuyên cái gì? Khuyên về lợi ích khi lên thành phố, hay khuyên mẹ anh ta cất con dao xuống?
Trải qua một kiếp, tôi đã nhìn thấu con người này: tham lam, ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân.
Như lúc này, rõ ràng trong lòng anh ta muốn lên thành phố tìm cơ hội, nhưng anh ta không dám nói ra.
Bởi anh ta là “đứa con hiếu thảo”, một người con hiếu thảo thì sao có thể trái lời mẹ?
Vậy nên phải để tôi đứng ra nói thay anh ta, phải để tôi “phân tích thiệt hơn”, khiến anh ta “bất đắc dĩ” mà lựa chọn con đường anh ta muốn.
Để thêm phần kịch tính, mẹ chồng còn cố tình mở toang cửa, làm ầm ĩ để cả xóm nghe thấy. Dì Trương sát vách còn kéo ghế trèo lên tường, vểnh tai hóng chuyện.
Bà diễn sâu như vậy, tôi tất nhiên phải nhập vai cùng.
Thế là tôi đứng ngay cửa, giọng đanh lại nhưng vẻ mặt nghiêm túc như người thật lòng khuyên ngăn:
“Lệ Thành, em thấy mẹ nói đúng lắm! Mẹ vất vả nuôi anh lớn chừng này, chẳng lẽ anh lại thành loại con trai có vợ là quên mẹ? Lên thành phố thì có gì hay? Vất vả, lương bấp bênh, cạnh tranh khốc liệt. Công việc hiện tại của anh chẳng phải đang ổn sao? Hay anh coi thường công ty, coi thường lãnh đạo, nên nhất định phải đi cho bằng được?”
Nói rồi, tôi còn cố sụt sịt, tay lau đi giọt nước mắt… tưởng tượng.
Sau đó tôi quay sang dì Trương đang hóng chuyện, bắt đầu màn “khóc thương”:
“Mẹ ơi, sao đời mẹ khổ thế này! Chồng mất sớm, một mình mẹ tảo tần nuôi Lệ Thành nên người. Giờ nó có chút thành tựu liền muốn bỏ mẹ lại để lên thành phố xa xôi! Mẹ ơi, kiếp trước mẹ tạo nghiệp gì mà sinh ra đứa con bất hiếu vậy? Con dâu nhìn mà xót thay!”
Dì Trương vốn chẳng ưa mẹ chồng tôi vì bệnh khoe con triền miên. Nghe tôi nói vậy thì lao vào hùa:
“Quế Phân, bà suốt ngày khoe con trai hiếu thảo lắm mà? Tôi thấy cũng thường thường thôi!”
Mẹ chồng nổi giận đùng đùng:
“Bà câm ngay! Lệ Thành nhà tôi là đứa có hiếu nhất xóm này!”
“Hiếu mà định bỏ bà lại đây để lên thành phố sống sướng à?”
“Bà còn nói nhảm nữa tôi xé cái miệng bà ra! Lệ Thành có năng lực nên người ta mới gọi lên thành phố. Chứ con trai bà có cái đầu heo óc lợn, cả đời chỉ đi chạy việc vặt cho thiên hạ thôi!”
“Giỏi quá thì sao còn để bà phải sống ở cái nơi nghèo nàn này, hả Quế Phân?”
Hai người xông vào khẩu chiến, tiếng cãi nhau vang trời. Mẹ chồng tôi vì sĩ diện mà bảo vệ danh tiếng của Lục Lệ Thành tới cùng, chẳng để ý con trai mình đang lộ rõ sự khó chịu.
Cũng dễ hiểu thôi.
Bố chồng mất sớm, mẹ chồng một tay nuôi Lục Lệ Thành. Bà đối với anh ta thật sự là rút ruột gan mà nuôi dưỡng.
Chính vì vậy, bà cực kỳ sợ tôi “lấy mất con trai của bà”. Hễ tôi và anh ta ở riêng, bà lập tức chen vào phá đám.
Còn Lục Lệ Thành thì lúc nào cũng tỏ vẻ đứng về phía tôi trước mặt mẹ, dịu dàng nói:
“Thanh Vi mồ côi từ nhỏ, một thân một mình đạt được như bây giờ không dễ. Mẹ đừng đối xử tệ bạc với cô ấy nữa.”
Chương 3: https://truyenchumienphi.xyz/chuong/nguoi-chong-vo-hinh/21/chuong-3
Hối Hận Muộn Màng (Chương 1)
Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự:
Ngôn tình
1
Vừa bước xuống bậc tam cấp trước cổng toà án, tôi lập tức bị những tiếng gào thét như sóng dữ ập vào, nhấn chìm hoàn toàn.
“Đồ tiếp tay cho ác quỷ! C h ế t cũng không được yên!”
“Lũ chó săn của cái đám luật sư vô đạo đức! Chúng mày còn chút lương tâm nào không?!”
“Con gái tôi mới mười chín tuổi! Cả đời nó tiêu rồi! Bị hủy hoại hết rồi!”
Từng lời như vết dao bén lạnh ngắt, cứa thẳng vào trái tim đã rách nát của tôi.
Đám đông mỗi lúc một đông, một vòng vây bức bách với tiếng xô đẩy, mắng nhiếc, phẫn uất… Tôi như bị nhốt trong tâm bão, toàn thân cứng lại, không thể nhích nổi nửa bước.
Tôi chỉ có thể cố giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng để không quỵ xuống.
Cửa phòng xử mở ra, Thẩm Từ bước ra ngoài.
Anh đứng giữa tình cảnh hỗn loạn ấy như thể nó chẳng liên quan gì đến mình.
“Giang Niệm.”
Ánh mắt anh ta quét qua tôi, lạnh lẽo, khô khốc, chứa đầy sự sốt ruột khó chịu.
“Còn đứng chắn ở đây làm gì? Muốn diễn cảnh đáng thương chắc?”
Câu nói vô tâm của anh ta khiến đám người vốn đang sẵn cơn thịnh nộ càng thêm kích động. Một bàn tay của ai đó bất ngờ vung lên, định tát thẳng vào mặt tôi—
Nhưng một tiếng khóc nho nhỏ vang lên bên cạnh Thẩm Từ.
Là Lâm Du.
Thẩm Từ lập tức cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô ta, động tác cẩn thận như sợ làm cô ta đau.
“Đừng sợ.”
Giọng anh trầm, mềm đến mức gần như tan ra trong không khí.
“Mọi chuyện qua rồi. Có anh ở đây, sẽ không ai chạm được vào em.”
Sự dịu dàng ấy xa lạ đến nực cười—bởi chỉ vài giây trước, anh ta còn đang ném vào tôi cả tá lời cay nghiệt.
Lâm Du thu hút toàn bộ ánh mắt của đám đông. Tôi “được thả” khỏi điểm chú ý, nhưng cơn tra tấn lặng lẽ từ trong ra ngoài chỉ mới bắt đầu.
Thẩm Từ ôm trọn lấy Lâm Du, như thể tách cô ta ra khỏi mọi tiếng chửi rủa bên ngoài.
Anh dùng thân mình che chắn cho cô ta, tạo ra một vòng an toàn nhỏ bé.
Khi ánh mắt anh lướt qua tôi, chỉ toàn là sự xa cách và hờ hững.
“Cô ấy không giống em.”
“Cô ấy chịu không nổi những chuyện này.”
“Còn em… quen rồi.”
Vết thương trên trán tôi giật lên đau nhói.
Đúng vậy.
Tôi quen rồi.
Tôi nhìn Lâm Du co người trong lòng anh ta, nhìn ánh mắt dịu dàng anh dành cho cô ấy, rồi nhìn lại bộ dạng thảm hại của chính mình—tôi chợt bật cười.
Tiếng chửi rủa xung quanh càng dữ dội hơn, như muốn nuốt trọn mọi âm thanh khác.
Nhưng lần này, tôi không né tránh.
Tôi lao thẳng lên phía trước, gạt phăng những cánh tay đang muốn túm lấy Lâm Du.
“Tránh ra hết!” Giọng tôi khản đặc nhưng đầy lực.
“Có gì cứ nhằm vào tôi đây này! Đứng chắn đường la ó thì giải quyết được cái gì?!”
“Vụ án đã xử xong! Không phục thì đến viện kiểm sát mà khiếu nại!”
“Còn đứng đây tự xử là muốn vào t ù cả đám hả?!”
Đám đông bất ngờ khựng lại. Trong thoáng chốc, tiếng ồn gần như tắt ngấm.
Tôi tranh thủ đứng chắn trước mặt Thẩm Từ và Lâm Du, dùng thân mình đối diện trực tiếp với cơn phẫn nộ của họ. Rồi tôi hét lên với Thẩm Từ, người vẫn đang chết lặng:
“Còn đứng đó làm gì?!”
“Dẫn cô ta đi cửa bên!”
“Xe đỗ ở phía đó!”
Thẩm Từ nhìn tôi, ánh mắt rối loạn trong chớp mắt, định đưa tay kéo tay tôi.
Nhưng Lâm Du đã lên tiếng trước, đôi mắt ngấn lệ:
“Anh Từ… em sợ.”
Chỉ một câu.
Thẩm Từ lập tức siết lấy cô ta, bảo vệ cô ta, dìu cô ta rời đi theo lối tôi chỉ.
Khi bước ngang qua tôi, Lâm Du thì thầm:
“Chị Giang… cảm ơn chị.”