Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Màn Kịch Tái Hôn
Chương 1
1
Chiếc cốc sứ hình con thỏ màu hồng trong tay tôi sáng đến mức chói mắt.
Lớp men bóng loáng phản chiếu ánh đèn, con thỏ nhe hàm răng cửa đỏ choét, vẻ ngây ngô ngốc nghếch nổi bật giữa không gian tràn ngập những cuốn sách ngoại văn bìa mạ vàng mang mùi mực cũ.
Nó chẳng ăn khớp với nơi này chút nào.
Giống như một đứa trẻ đi lạc bước vào thế giới của người lớn—vừa lạc lõng, vừa chướng mắt.
Tôi cầm chiếc cốc, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc.
Hứa Vân Đình ngước mắt khỏi tờ báo tài chính. Trong ánh nhìn ấy lóe lên một tia sáng khó nhận ra, rồi lập tức bị che lấp bởi vẻ lạnh nhạt thành thói quen.
Hắn đặt tờ báo xuống, day trán—một hành động tưởng như mệt mỏi, nhưng lại mang cảm giác cố ý, như thể được luyện tập để tỏ ra bất đắc dĩ.
“Điền Vân, vì em anh đã cắt đứt với cô ta rồi. Em còn muốn gì nữa?”
Giọng hắn trầm, mang theo vẻ bức xúc mà hắn đã lặp đi lặp lại nhiều lần. Hắn nói như thể mình là n ạ n nhân, còn tôi là kẻ vô lý đến đáng trách.
Vì tôi…
Ngực tôi như bị kim châm—rất nhỏ, nhưng sắc lạnh và buốt sâu.
Cảm giác nghẹn lại quen thuộc bò lên từ đáy dạ dày, kéo căng đến tận cổ.
Tôi nhìn hắn. Nhìn gương mặt mà tôi đã yêu mười năm, giờ đây xa lạ đến lạnh người.
Đôi bàn tay từng nhẹ nhàng vuốt lên chân mày tôi, cũng chính là đôi tay đã gõ nên những lời lẽ yêu đương nóng bỏng và trần trụi gửi cho một người đàn bà khác.
Nhưng tôi không còn như ba tháng trước.
Không khóc lóc, không hét lên, cũng không điên cuồng đập phá.
Tôi chỉ nâng chiếc cốc lên, ánh mắt điềm tĩnh đến kỳ lạ.
“Em không muốn gì cả.” Giọng tôi bình thản đến mức hoàn hảo. “Chỉ là khi dọn tủ sách, em thấy nó nên hỏi anh một câu. Chiếc cốc này còn cần nữa không?”
Tôi dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp như một người vợ tiết kiệm đang xử lý đồ đạc trong nhà:
“Để đây cũng chỉ bám bụi.”
Hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt lướt qua gương mặt tôi, tìm kiếm một dấu hiệu quen thuộc của sự kích động. Nhưng thứ hắn thấy chỉ là mặt hồ phẳng lặng.
“Chỉ là cái cốc thôi.” Hắn phẩy tay, nhấc lại tờ báo.
Tiếng giấy sột soạt vang lên giòn tan, như đang xua đuổi một thứ phiền phức nhỏ nhoi.
“Không thích thì vứt đi. Chuyện nhỏ như vậy không cần hỏi anh.”
Chuyện nhỏ…
Đúng, với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng tôi thì nhớ rất rõ cái blog được hắn khóa hai lớp.
Cái blog mà hắn tin tôi sẽ không bao giờ tìm thấy.
Trong đó:
– hắn gọi cô ta là “bé thỏ của anh”,
– hắn viết về dáng vẻ nũng nịu của cô ta khi tặng chiếc cốc này,
– hắn bảo nước cô ta uống cũng ngọt,
– và hắn quý cái cốc như trân trọng mối tình “thuần khiết và mãnh liệt” giữa họ.
Tình yêu hắn dành cho cô ta chưa từng là chuyện nhỏ.
Tôi siết nhẹ quai cốc. Đốt ngón tay trắng bệch, nhưng gương mặt vẫn bình thản.
“Được.”
Chỉ một chữ, nhưng lại khiến hắn một lần nữa ngẩng đầu. Ánh nhìn lộ rõ sự nghi hoặc.
Có lẽ hắn tưởng tôi sẽ hét, sẽ khóc lóc, sẽ chất vấn.
Đó mới là Điền Vân mà hắn quen.
Là người phụ nữ hắn tin rằng có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
Chứ không phải tôi của lúc này—lặng như nước sâu.
Tôi không nhìn hắn nữa. Quay người rời khỏi phòng làm việc.
Tôi cảm nhận được ánh mắt hắn đâm vào lưng mình, nặng nề như muốn xuyên thủng.
Tôi không ném chiếc cốc vào thùng rác ngoài hành lang.
Tôi mang nó vào bếp.
Nước máy chảy xối xả lên thành cốc.
Dưới lớp nước trong veo, con thỏ hồng càng thêm rực rỡ.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰