Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Chiến Dịch Đường Phèn
Chương 1
Tôi xách theo mười túi đường phèn, giống như kẻ điên lao thẳng vào đồn cảnh sát.
Ngồi xuống ghế, tôi ném nguyên chục túi trước mặt anh cảnh sát trực ban.
“Đường phèn mẫu mới, độ tinh cao. Các anh có muốn nhận không?”
Chỉ một giây sau, còi báo động hú vang cả đồn, toàn bộ cảnh sát lập tức chuyển sang chế độ khẩn cấp.
Đối diện hàng loạt nòng súng đang chĩa vào mình, tôi chỉ giơ hai tay, cong môi cười nhạt:
“Bình tĩnh, tôi tới rồi. Không chạy đâu được.”
Bước ra khỏi đây, thứ chờ tôi chỉ có cái chết.
Kiếp trước, bạn trai cùng đứa bạn thân sau lưng đã bí mật chuyển toàn bộ tài sản, nhà xưởng thành nơi sản xuất ma túy, rồi đổ hết tội lên đầu tôi.
Sợ tôi lật lại vụ án, bọn chúng còn mua chuộc phạm nhân, dụ tôi trong đêm mưa đi về phía hàng rào điện. Kết quả… tôi chết cháy ngay tại chỗ.
Bố mẹ vì muốn minh oan cho tôi mà đi khiếu kiện, giữa đường bị xe tải đâm chết, thi thể chẳng còn nguyên vẹn.
Mở mắt lại lần nữa, tôi trở về đúng ngày bọn chúng chuẩn bị giao dịch với trùm ma túy.
Đã muốn đổ tội lên người tôi? Vậy thì tôi mượn tay cảnh sát, đẩy ngược cái nồi này về cho chúng nó!
1
Chưa kịp tự đắc bao lâu, mặt tôi đã bị ấn úp xuống bàn.
“Họ tên! Đống này từ đâu ra? Mục đích gì?”
Một chú cảnh sát lớn tuổi gằn giọng hỏi.
“Thẩm Tri Ngôn.”
“Còn mấy thứ này? Đặt ở đây hết rồi. Tôi chẳng có mục đích gì cả, các anh mau điều tra đi, ai cần tạm giam thì tạm giam, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Thấy tôi nói năng ngổ ngáo, chú ấy phất tay:
“Đưa cô ta vào phòng thẩm vấn. Mấy túi kia mang đi giám định ngay.”
Anh cảnh sát trẻ vừa định bẻ tay tôi, tôi liền xoay người chìa tay ra, còn khe khẽ ngân nga vài câu hát.
Phòng thẩm vấn sáng đến chói mắt, chỉ có một bàn hai ghế, góc phòng đặt một chiếc camera.
Thấy đèn đỏ nhấp nháy, tôi bật cười.
Tôi nhún vài bước ra trước camera, mặt gần như áp sát ống kính.
“Hello~ Chào buổi tối! Tôi là Thẩm Tri Ngôn, nữ, 25 tuổi, hiện đang là nghi phạm.”
“Thời gian thì…”
Tôi liếc đồng hồ treo tường.
“Ngày 30 tháng 7 năm 2025, 8 giờ 17 tối.”
Tôi còn đưa tay tạo hình trái tim trước ống kính.
Hành động này làm mấy người ngoài cửa tức xanh mặt.
“Cô… cô định diễn cái gì trước camera vậy?!”
Anh cảnh sát trẻ đứng bên cạnh thì ngẩn người như thấy quỷ.
“Anh ơi, cái camera này không phải loại lưu trữ… bên kỹ thuật bảo tối nay chạy thử livestream nội bộ, cái này… đang phát trực tiếp rồi!”
Sắc mặt chú cảnh sát lập tức đen sì, chạy tới máy tính kiểm tra rồi suýt ngã quỵ.
Màn hình chiếu toàn cảnh cái mặt cười toe của tôi, bình luận chạy như nước lũ:
【Ủa? Livestream bán đường phèn hả? Chị này dữ ha!】
【Chiến dịch chống ma túy phiên bản mới à?】
【Tự đi đầu thú mà cũng phải làm màu vậy luôn hả?】
“Láo! Quá sức láo!”
Chú ấy đập bàn một cái, màn hình rung bần bật.
“Cô bị ảo giác do dùng chất à? Tiểu Trương! Đưa cô ta đi xét nghiệm nước tiểu, tóc, nhanh!”
Nghe vậy, mắt tôi sáng rỡ, hào hứng xoa tay:
“Xét nghiệm gì nữa không? Làm thêm máu nhé, tiện thể điện tâm đồ. Tôi phối hợp hết!”
Xét nghiệm càng nhiều kéo càng lâu, càng có lợi cho tôi.
Tốt nhất là gọi luôn trung tâm pháp y tới.
Cả đồn nhìn tôi mà giật giật khóe miệng, chắc cho rằng tôi thần kinh nặng.
Còn tôi thì vui vẻ chìa tay chờ lấy máu.
Cứ làm đi, càng lâu càng tốt!
Từ giờ tới lúc giao dịch lúc 10 giờ còn chưa đầy hai tiếng.
Sau ba bốn vòng xét nghiệm, người tôi rã rời.
Nhưng trong lòng lại cực kỳ sảng khoái — kéo thời gian chính là tự cứu mình.
Thế mà vừa bị dẫn trở lại phòng thẩm vấn, tôi lập tức đông cứng người.
Vì bố mẹ tôi… đang ở đây.
Mẹ vừa thấy tôi liền nhào tới, nắm chặt tay tôi, nước mắt chan đầy:
“Các chú cảnh sát, xin thả con bé ra! Nó bị oan! Con bé từ nhỏ hiền lắm, đến muỗi hút máu còn chẳng nỡ đập.”
Bàn tay mẹ run rẩy, nước mắt nước mũi đều dính lên tay tôi.
Bố tôi thì chỉ thẳng vào tôi mà quát:
“Thẩm Tri Ngôn! Con đang bày trò gì vậy? Chuyện lớn như thế này sao không nói với bố mẹ?!”
Nói? Tôi phải nói gì đây?
Kiếp trước bố mẹ vì tôi mà lao tâm khổ tứ, cuối cùng chết thảm giữa đường.
Nghĩ tới đó, tim tôi thắt lại đau đến nghẹt thở.
Tôi bấm mạnh ngón tay vào đùi để nén nước mắt.
— Thẩm Tri Ngôn, nhịn! Nếu muốn cứu họ lần này, tuyệt đối không được yếu lòng! —
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰