1
Lúc cảnh sát gọi tôi đến nhận dạng t h i t h ể, tôi đang thu dọn nốt vài món đồ cuối cùng, chuẩn bị rời khỏi biệt thự này mãi mãi.
Nửa năm trước, công ty của Lục Sâm chính thức niêm yết. Anh ta lập tức trở thành tỷ phú mới của thành phố Triều Sơn.
Tôi còn chưa kịp chúc mừng thì ả tiểu tam đã ngang nhiên dắt đứa con riêng tới tận cửa, phô trương như thể cô ta mới là nữ chủ nhân.
Tôi bán cả căn nhà duy nhất của mình để cùng Lục Sâm khởi nghiệp. Vậy mà sáu năm hôn nhân, anh ta lại có sẵn một đứa con ngoài giá thú tám tuổi.
Ả tiểu tam còn dám ngẩng cao đầu tuyên bố mình mới là bạch nguyệt quang thật sự, là tình yêu duy nhất của Lục Sâm, còn con trai cô ta mới là người thừa kế chính thống của nhà họ Lục.
Còn Lục Sâm? Trong mắt anh ta chỉ có hai mẹ con họ. Hắn ta không chút do dự muốn l y hôn, thậm chí còn đòi tôi ra đi tay trắng.
Tất nhiên tôi không chấp nhận.
Cuộc chiến l y hôn kéo dài dai dẳng suốt nửa năm.
Tôi đã dốc cạn mọi sức lực, dùng đủ mọi biện pháp mới thu được chứng cứ Lục Sâm n g o ạ i tình và việc công ty t r ố n thuế. Vậy mà cuối cùng chỉ ép được hắn giao ra một phần ba tài sản.
Nhưng đến đây tôi cũng đã hoàn toàn mệt nhoài, không còn đủ sức tiếp tục đấu với anh ta. Tôi buộc phải ký vào đơn l y hôn, nuốt xuống mọi ấm ức.
Nếu không có đứa con gái ba tuổi cần tôi bảo vệ, tôi chắc chắn đã kéo anh ta cùng rơi xuống địa ngục.
“Reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi nhấc máy: “Alo, tôi nghe.”
“Xin chào, chúng tôi từ đội cảnh sát thành phố Triều Sơn. Xin hỏi cô có phải vợ anh Lục Sâm không?”
Dù chưa hoàn tất thủ tục l y hôn, tôi vẫn đáp mệt mỏi: “Đúng. Có chuyện gì sao?”
Sau khi nghe viên cảnh sát nói chuyện, toàn thân tôi run lên, đồng tử mở lớn vì… phấn khích: “Anh chắc chứ?!”
“Là thật, mong cô đừng quá đau lòng…”
Những câu phía sau tôi chẳng nghe nổi nữa. Tôi cúp máy và lập tức lao đến đồn cảnh sát.
Suốt quảng đường, trong đầu tôi chỉ vang một câu.
“Thưa cô Tống, chồng cô đã bất chấp mưa bão ra ngoài, không may bị sét đánh t ử v o n g trên cao tốc…”
Đừng bao giờ nghĩ ông trời không thấy. Chỉ là đúng thời điểm mới ra tay!
Hahahaha… Lục Sâm, anh c h ế t thật đúng lúc!
Tôi bước vào đồn cảnh sát với tâm trạng vui vẻ đến mức khó kìm, lúc ấy đã hơn 2 giờ sáng.
Viên cảnh sát đưa tôi đến phòng pháp y. Anh ta chỉ vào khối than đen thui hình người: “Đây là anh Lục Sâm. Khi chúng tôi tới, xe đã cháy rụi hoàn toàn.”
“Chúng tôi đã kiểm tra kỹ. Xe không bị trục trặc, anh ấy không uống rượu và cũng không có dấu hiệu bị hại.”
“Anh ấy đúng là bị sét đánh trực tiếp, t ử v o n g ngay tại chỗ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái thân thể bị thiêu đen đó, rồi bật cười thành tiếng.
Lục Sâm – tên kh ố n n ạ n ấy – đã c h ế t đúng ngày tôi mong hắn c h ế t nhất.
Ký đơn l y hôn thì sao?
Chúng tôi chưa hề đăng ký thủ tục l y hôn tại cơ quan chức năng, thỏa thuận đó chưa có hiệu lực. Nghĩa là… toàn bộ tài sản hàng trăm tỷ, đều thuộc về tôi!
“Hahahaha Lục Sâm… hahahaha… anh c h ế t thảm quá… hahahaha…”
Tôi thật sự muốn diễn vai một người vợ đau đớn tột cùng, nhưng xin lỗi, tôi không thể diễn nổi.
Viên cảnh sát đứng cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt khó diễn tả, nhưng làm trong ngành bao năm, họ cũng thấy đủ loại vợ chồng nên chẳng tiện đánh giá.
Đợi tôi cười xong, anh ta dẫn tôi sang phòng giám sát. Anh ta chỉ vào màn hình đã được phóng lớn:
“Cô Tống, chúng tôi thấy có một điểm rất lạ.”
“Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng khiến anh Lục phải lao ra đường trong đêm mưa gió như vậy?”
Camera cao tốc ghi lại cảnh tượng ấy.
Xuyên qua màn mưa như đổ xuống, chiếc xe của Lục Sâm liên tục tăng tốc. Anh ta vừa lái vừa cúi nhìn điện thoại, dáng vẻ không hề khẩn trương, thậm chí còn rất thoải mái.
Giống như… anh ta đang sợ mình c h ế t chưa đủ nhanh.
Và đúng lúc anh ta nhấn ga mạnh thêm một lần nữa, một tia sét từ trời giáng xuống, đánh thẳng vào thân xe.